• Sài Gòn 1979
  • Reunion 2009
  • Toronto 2004
  • Sài Gòn 2012
  • Phú Thọ
  • Texas 2017
  • Cali 2022
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
  • 6
  • 7
Bạn đang ở: Trang Nhà Sáng Tác

Sáng Tác

Nhớ hồi mới lớn, có lần đọc được hai câu thơ thời tiền chiến:

Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.
Anh nhớ em anh nhớ lắm. Em ơi!

Hai câu thơ tổng cộng chỉ có mười bảy chữ mà tác giả đã dùng đến năm chữ nhớ, bèn nhớ luôn tới giờ! Nhớ hai câu thơ như thế nhưng lại không nhớ chắc tác giả là ai, phân vân không biết của Xuân Diệu hay Cù Huy Cận. Thời may sống vào thời đại mạng toàn cầu world wide web và cái gọi là thời kỳ bùng nổ thông tin Information Age, liền nhờ đến Google tìm kiếm để được xác định đó là hai câu thơ trong bài Tương Tư Chiều của Xuân Diệu, sáng tác năm 1936.

Chu kỳ âm lịch có mười hai con giáp và năm nay đang là năm con mèo, Tân Mão. Theo lệ thì các bài viết nhất là những bài viết đăng trong những số báo Xuân, thường viết về mèo, khi thì con mèo bốn chân trong ca dao như lúc nhỏ thường được nghe: Con mèo mày trèo cây cau. Hỏi thăm chú chuột đi đâu vắng nhà. Chú chuột đi chợ đường xa. Mua mắm mua muối giỗ cha con mèo. Khi khác là mèo hai chân, kiểu mèo ngái ngủ trên tay anh như thơ của Nguyên Sa, hay chuyện mèo mã gà đồng mà những ông bà già xưa hay dùng để răn đe con cái.

Lily Potter là mẹ của Harry Potter, nếu bạn nào không nhớ (còn nếu không biết Harry Potter thì xin vô đây đọc cho biết!). Khi còn con gái bà tên là Lily Evans.

Khi Harry Potter mới ra cuốn đầu thì tôi mới có con, thành ra đâu có quỡn mà để ý tới sách vở viết cho con nít 10 tuổi. Nhiều năm sau đó sách lần lượt in ra hết cuốn này tới cuốn kia, phim lần lượt chiếu hết cuộn này tới cuộn nọ, nhưng tôi cũng không để ý. Cho tới khi thằng con đọc được thì tôi mới đọc chung với nó.

"Trăng Chi Lăng mấy lần nhuốm đỏ quạch
Sóng Bạch đằng ba bận há chửa kinh"

Bách Việt hề Bách Việt quốc
Ngũ Lĩnh Linh sơn thoại
Ngàn năm Trời thẳm lệ tuôn

Trăng chưa tròn Giấc chẳng ngon
nước mắt năm ngàn năm ,
đông thành máu
Gươm đã sắc?Ngựa đã thành ?
Tương địa ngàn dặm ,mịt mù thăm thẳm xa
Ngữa mặt ta hỏi trời
Chống gươm ta hỏi đất
Trời Đất mang mang ,
Mù mù mịt mịt
Ai....
Nợ người một thoáng môi hôn
Nửa đêm thức dậy nghe hồn ngất ngây
Rừng xưa lạc dấu thu bay
Mù khơi phiếm nhạc đâu ngày mộng mơ

Một trong những tác giả có bài nhạc tôi thích nghe là Phú Quang. Những giai điệu ông viết cứ nhè nhẹ, từ từ len vào nằm yên trong ký ức và rồi một lúc nào đó chợt thấy ngân nga trong tâm tưởng, dịu dàng như một khúc ru. Những ca khúc của ông, sang trọng, da diết, là lời tự sự của một người đã đi qua thời tuổi trẻ, thủ thỉ về tình yêu, về cuộc đời và thế là chạm được vào những trái tim không còn trẻ.

Biển, nỗi nhớ và em
Thơ Hữu Thỉnh

Phú Quang đem thơ về với nhạc rất tài tình. Những nốt nhạc của ông đi qua lời thơ như một làn gió nhẹ hoà quyện cùng thơ và rồi cất cánh - Một nhạc khúc đẹp cả lời và nhạc ra đời.

Mông mênh
Khung trời màu hoang tím
Sương long lanh ướt đọng trên cành
Gió rung nhẹ đôi bờ vai nhỏ
Chiều thu vàng trong mắt em xanh

Bước khẻ
Vào hoàng hôn yên lặng
Chiều mơ hồ tiếng sáo đâu đây
Cành hoa nhỏ đùa theo cơn gió
Thơm nồng nàn hương tóc em bay

 

Thời gian...
Biến những đền đài cung điện vàng son trở thành phế tích
Phai tàn một thời liệt oanh
Thương nhớ ngậm ngùi

Thời gian...
Cho mắt môi em ngày thêm nồng nàn mơ mộng
Cho trái tim ta ngày càng yêu em tha thiết
Cho tình yêu em nở hoa vươn dài bay xa xa mãi
Làm trái tim ta uất nghẹn dâng trào

Tôi thích tối chủ nhật. Khi bữa ăn tối đã xong xuôi và nồi niêu xoong chảo đã rửa sạch hết (tôi là cái máy rửa chén trong nhà). Khi mà cái quần và năm cái áo sơ mi để đi làm trong tuần đã ủi xong.  Khi hai thùng rác đã được kéo ra phía trước nhà (thứ Hai là ngày đường phố nhà tôi đổ rác). Khi mà những bài hàng tuần đã đăng lên trang web xong xuôi. Thường tới mục này xong thì đã tới giờ đi ngủ để ngày mai đủ sức mà tiếp tục cày bừa. Nhưng lâu lâu cũng có bữa Chủ Nhật rảnh rổi hơn những Chủ Nhật khác, không phải vì một ngày tự nhiên dài thành 26 tiếng, nhưng vì tôi nổi hứng sảng. Tôi thường rót một li rượu vang đỏ, ngồi một mình trong phòng làm việc và nghe một hai bài nhạc...

Hôm nay tôi nghe đi nghe lại bài Đàn Về Với Im Lặng của Vỹ (Quốc Bảo đặt lời và hòa âm). Nhạc của Vỹ luôn luôn có ít nhiều gì đó mới lạ, ít ra là qua hai lỗ trai của tôi. Ví dụ, tôi nghe đi nghe lại dĩa Căn Nhà Nhỏ mà không thấy ớn (hi vọng là Căn Nhà Nhỏ sẽ sớm được phát hành sớm). Còn bài này nghe xong tự nhiên tôi liên tưởng tới vài bài hát của Mahler. Tự nhiên vậy thôi, tai tôi là tai trâu, không đủ trình độ để lý giải nhạc mà chỉ nghe và cảm. Có lẽ vì phần nhạc đệm, có lẽ vì bài nhạc là về cái chết...

Anh,
Đất trời đã sang thu khi ta lần đầu hạnh ngộ.
Niềm vui và sự yên ả mới.
Chào đời.

Con đường xuân hạ hai mùa ta đã đi qua,
Con đường của em - gập ghềnh bao hối tiếc,
(con đường của anh - làm sao em biết!)
Mình đã như hai hạt cát -cô đơn vụng về- ở đầu này và đầu kia của biển,
Như hai cánh sao cuối trời -ánh sáng nghèo nàn- không với tới được nhau.

Thư từ bài vở xin email vê
This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.