- 28 Tháng 12 2009
- Lượt xem: 5715
Thả ánh mắt lang thang trên những ngọn cây còn ngái ngủ trên cao, lòng bỗng dưng mềm lại với màn sương mong manh , như tấm voan cô dâu ngày cưới.
Cỏ cây qua màn sương sớm bỗng trầm mặc xa vời - trong giấc mơ.
Nỗi nhớ nào thật xa xôi chợt trở về. Có lá lục biếc trên cành. Có hoa e ấp hẹn ngày tươi nở. Và chút bâng khuâng vì mùa dường như vừa tới. Hôm qua.
Buổi trưa. Vỉa hè mát rượi dưới những tán me tròn, xanh nõn, thay chỗ hai hàng me già thuở ấy, hứa hẹn những con đường đôi lứa với những cánh confetti xinh xinh , lúng liếng bay trong gió.
Nắng vẫn vàng, vẫn nóng, đường bây giờ nghẹt cứng xe cộ. Màn sương sớm ban mai đã đi rồi. Giờ cũng mờ mờ - khói bụi xe!
Hẹn nhau nơi quán trưa. Đường phố bỗng dịu đi- chậm êm qua khung kính.
Buổi chiều. Khi không gian đã nhuốm màu xanh thẫm của ngày muộn, những vì sao bé bé đủ màu sắc khóac chiếc áo lấp lánh lên đường phố- Không băng giá như sao trời tháng chạp mà vui tươi với bảy sắc cầu vồng. Hàng cây bình dị với những chiếc lá xanh buổi sáng, giờ kiêu sa sáng ngời! Đường phố đầy ứ, chộn rộn tiếng xe, tiếng người nhưng không dấu nổi vẻ êm đềm của những ngày đón chào năm mới.
Đi trong lòng phố, bỗng ấm áp hơn những thân thương với Sài Gòn của mấy mươi năm cư ngụ . Chốn bình yên đi về - Sài Gòn trong tim!
Tháng 12-2009
Ngọc Dung