• Sài Gòn 1979
  • Reunion 2009
  • Toronto 2004
  • Sài Gòn 2012
  • Phú Thọ
  • Texas 2017
  • Cali 2022
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
  • 6
  • 7
Bạn đang ở: Trang Nhà Sáng Tác Truyen Ngan Xạ Thủ Bắn Sẻ
Dịch từ truyện ngắn: THE SNIPER – Tác giả người Ái Nhĩ Lan: Liam O’Flaherty (1897-1984)

Lời mở đầu: Truyện ngắn The Sniper lấy bối cảnh cuộc nội chiến Ái Nhĩ Lan 1922-1923. Irish Civil War diễn ra giữa hai phe: phe Cộng Hoà (Republicans) và phe Free Staters. Phe Free Staters ủng hộ Hiệp Ước Anglo- Irish, thành lập một quốc gia Ái Nhĩ Lan.



Chiều tháng Sáu, ánh dương tà đã khuất hẳn sau màn đêm. Đêm tối phủ trùm trên Dublin, ngoại trừ vài ánh trăng mờ nhạt đang rọi chiếu qua làn mây mỏng, tưởng chừng như ánh bình minh đang dần tới trên đường phố và trên sông nước đen thẫm của Liffey. Four Courts, đang bị vây hãm, chung quanh vang rền tiếng súng. Rãi rác khắp thành phố, đây đó tiếng súng máy lẫn súng trường vang dội như tiếng chó sủa trong những nông trại lẽ loi, phá tan sự tĩnh mịch của đêm khuya. Nội chiến đang diễn ra giữa phe Cộng Hoà và phe Free Staters.

Nằm phục trên mái một căn nhà gần cây cầu O’Connell là một xạ thủ bắn sẻ phe Cộng Hoà. Khẩu súng trường bên cạnh, ống dòm đeo trên vai, bộ mặt thư sinh, xương xẩu và khắc khổ, tuy vậy ánh mắt y toã vẽ lạnh lẽo của một kẻ quá khích. Sâu, đầy vẻ tư lự, đó là đôi mắt của kẻ đã quen trực diện với chết chóc.

Y nhai ngấu nghiến lát bánh mì. Từ ban sáng đã chẳng có gì bỏ bụng. Quá kích động để nghĩ tới chuyện ăn. Xong lát bánh mì, y lấy trong túi bình rượu nhỏ đựng whiskey, tu một ngụm rồi trả lại trong túi. Do dự trong phút chốc, băn khoăn tự hỏi có nên liều hút một điếu thuốc. Tình thế nguy hiểm. Kẻ thù đang rình rập, có thể nhìn thấy ánh sáng que diêm. Y quyết định liều một phen.

Gắn điếu thuốc lên môi, xạ thủ bắn sẻ bật diêm, vội vã rít một hơi rồi tắt diêm. Hầu như ngay tức khắc, một viên đạn ghim vào bờ tường y đang núp. Hít thêm một hơi nữa rồi y dập tắt điếu thuốc. Lẫm bẫm chửi thề, y bò về phía trái.

Một cách thận trọng, y nhô người lên và liếc nhìn qua bờ tường. Có ánh chớp và một viên đạn bay vèo trên đầu y. Thụp người xuống tức khắc, y đã thấy ánh chớp, đến từ phía đối điện bên kia đường.

Y lăn người trên mái, tới ẩn sau ống khói, rồi từ từ đứng lên cho tới khi tầm mắt ngang với tường núp. Không thấy gì hết ngoài bóng dáng mờ nhạt của căn nhà đối diện in rọi trên nền trời xanh. Kẻ thù của y đang ẩn nấp kỹ.

Ngay khi đó một chiếc xe bọc sắt băng qua cầu, bò từ từ, rồi dừng lại bên kia đường, cách khoảng năm mươi bộ. Xạ thủ bắn sẻ có thể nghe thấy tiếng động cơ rì rầm. Tim y đập nhanh hơn. Xe của kẻ thù. Y muốn khai hỏa nhưng biết rằng chỉ vô ích. Đạn sẽ không bao giờ xuyên nỗi lớp thép dày bảo vệ con quỷ xám.

Từ con hẻm nhỏ góc đường, xuất hiện một mụ già, đầu quấn tấm khăn quàng tơi tả. Mụ bắt đầu nói chuyện với gã xạ thủ ngồi trên ổ súng xe bọc sắt. Mụ chỉ chõ tới cái mái nhà y đang nằm núp. Một điềm chỉ viên.

Nắp xe bọc sắt mở. Gã đàn ông nhô người lên, nhìn về hướng y. Xạ thủ bắn sẻ nâng khẩu súng trường và khai hỏa. Đầu tên đàn ông rơi đập vào thành ổ súng. Mụ đàn bà phóng vội vào hẻm. Y bắn lần nữa. Mụ lăn quay, tiếng hét vang dội vào máng xối.

Bất thình lình, từ mái nhà đối diện, một tiếng súng vang lên. Xạ thủ bắn sẻ buông khẩu súng trường, cất tiếng chửi thề. Khẩu súng rơi đập lách cách lên mái. Y thầm nghĩ âm thanh đó có thể đánh thức người chết. Y cúi người nhặt khẩu súng nhưng vô ích. Tay y bất động. Y thì thầm, “mình đã bị trúng đạn.”

Nằm dán mình trên mái, y bò trở lại bờ tường núp. Dùng bàn tay trái, y rờ cánh tay phải bị thương. Máu tuông ướt đẫm tay áo khoác. Không chút đau đớn, chỉ một cảm giác thốn xương, như cánh tay đã bị cắt lìa.

Vội vã, y rút con dao bấm trong túi, tựa vào thành tường để mở dao, và rạch mở rộng tay áo. Có một lỗ nhỏ chỗ viên đạn xuyên vào. Không có lỗ ra phía bên kia tay. Đạn nằm kẹt và làm nứt xương. Y cong tay phần dưới vết thương, cánh tay bật lại dễ dàng. Y nghiến răng cố kèm chế cái đau.

Móc trong túi cuộn băng cứu thương, y dùng dao rạch mở. Đập bể cổ chai thuốc sát trùng iodine rồi nhỏ dung dịch vào vết thương. Một cảm giác đau như cắt chạy xuyên qua người. Y đặt bông gòn trên vết thương và tự băng bó, dùng răng buột chặt.

Nằm yên tựa vào thành tường, mắt nhắm nghiền, y cố dùng hết ý chí để khắc phục sự đau đớn.

Vẫn tĩnh lặng dưới đường. Chiếc xe bọc sắt đã vội vã rút về phía bên kia cầu, đầu gã xạ thủ nằm bất động trên thành ổ súng. Xác mụ đàn bà nằm không cục cựa trên thành máng xối.

Xạ thủ bắn sẻ nằm yên không nhúc nhích một khoảng thời gian dài, vừa dưỡng thương vừa tính toán đường tẩu thoát. Buổi sáng tới, không thể để ai thấy y nằm bị thương trên mái nhà. Kẻ thù trên mái bên kia đang canh chừng y. Phải giết hắn nhưng y lại không thể sử dụng súng trường. Y chỉ còn khẩu súng lục để thực hiện. Đột nhiên y nghĩ ra một kế.

Cỡi nón đội, y đặt nó lên đầu ngọn súng trường. Rồi từ từ nâng khẩu súng lên trên thành tường, cho tới khi cái nón có thể được thấy từ phía đối điện bên kia đường. Hầu như tức khắc, có phản ứng, một viên đạn xuyên thủng nón. Xạ thủ bắn sẻ đẩy khẩu súng về phía trước. Cái nón rơi xuống đường. Nắm giữa khẩu súng, y buông thòng tay trái treo trên mái, bất động. Vài phút sau y thả cho khẩu súng rơi xuống. Rồi dán mình xuống mái, kéo lê cánh tay cùng với y.

Khom người bò nhanh rồi đứng dậy, y liếc về góc mái nhà. Cái mẹo vặt của y đã thành công. Xạ thủ bắn sẻ bên kia, nhìn thấy nón và khẩu súng trường rơi xuống, nghĩ rằng đã giết được y. Hắn đứng dậy trước một dẫy ống khói, nhìn qua, đầu hắn rọi in trên nền trời hướng tây.

Xạ thủ bắn sẻ phe Cộng Hoà mỉm cười, nâng khẩu súng lục tựa lên gờ tường núp. Khoảng cách chừng năm mươi bộ – dưới ánh sáng mờ nhạt, không dễ bắn trúng, và cánh tay phải y đau nhức như trời giáng. Y nhắm. Bàn tay y run nhẹ phấn khích. Mím chặt môi, hít một hơi dài rồi y khai hỏa. Tiếng súng nổ điếc rái và cánh tay y giật lùi thật mạnh.

Khói súng tan, y liếc nhìn phía đối diện và nhảy cẫng niềm vui. Kẻ thù đã trúng đạn. Hắn đang nằm gập người trên thành tường núp, quằn quại trong cái chết. Hắn gượng đứng dậy nhưng từ từ ngã về trước như đang trong một giấc mơ. Khẩu súng trường rời khỏi tay, đập vào tường núp, va vào cột tiệm cắt tóc bên dưới rồi vang dội trên vỉa hè.

Kẻ hấp hối cong người trên mái, ngã về phía trước. Xác hắn lăn tròn rơi xuống đất, vang một tiếng khô khốc. Rồi nằm bất động.

Xạ thủ bắn sẻ nhún vai nhìn kẻ thù rơi xuống. Nỗi đam mê chiến đấu cũng đã chết trong y. Y cảm thấy ray rứt một niềm hối hận. Trên trán mồ hôi ướt đẫm mái tóc. Cảm thấy yếu ớt bởi vết thương và bởi một ngày hè dài vừa nhịn đói vừa ngồi canh trên mái nhà, y co giật như động kinh khi nhìn thấy cái xác bầm dập của kẻ thù. Răng đánh lách cách, y bắt đầu lẫm bẫm những lời vô nghĩa, nguyền rủa chiến tranh, tự nguyền rủa mình, nguyền rủa mọi người.

Nhìn khẩu súng lục bốc khói trong tay, buông lời thề, y ném nó xuống mái nhà dưới chân. Khẩu súng khai hoả khi chạm mái, và một viên đạn bay vèo ngang đầu y. Xốc vì sợ, y chợt trấn tĩnh. Bình tâm trở lại, màn mây sợ hãi tan biến khỏi trong đầu và y phá ra cười.

Móc bình rượu nhỏ trong túi, y nốc một hơi cạn sạch. Cảm thấy liều lĩnh dưới men rượu, y quyết định rời khỏi mái nhà và đi tìm vị chỉ huy đại đội để báo cáo. Khắp nơi vẫn yên lặng. Trên đường không còn gì nguy hiểm. Y nhặt khẩu súng lục và đút vào túi. Dưới ánh sáng bầu trời y bò xuống căn nhà bên dưới.

Khi xạ thủ bắn sẻ tới con hẻm dưới đường, đột nhiên y cảm thấy một nỗi tò mò muốn biết kẻ thù đã bị y giết là ai. Bất kể là ai tên ấy cũng là một xạ thủ giỏi. Y tự hỏi mình có biết hắn. Có lẽ họ cùng chung một đại đội trước khi chia phe, phân hóa. Y quyết định liều một phen để coi mặt kẻ thù. Y liếc nhìn tới góc đường O’Connell. Ở đầu kia của con đường tiếng súng rền vang, nhưng quanh đây hoàn toàn yên lặng.

Băng mình nhanh qua đường. Đạn súng máy cày xới mặt đất chung quanh, nhưng y thoát. Y ngã xấp mình xuống bên cạnh xác chết. Tiếng súng máy ngừng nổ.

Xạ thủ bắn sẻ lật ngửa cái xác và nhìn thấy khuôn mặt người anh em của y.


Dịch từ truyện ngắn: THE SNIPER – Tác giả người Ái Nhĩ Lan: Liam O’Flaherty (1897-1984)

Toronto 26/11/2017

VNToàn
Thêm bình luận

Thư từ bài vở xin email vê
This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.